Sáng sớm, Jaejoong thức dậy, cảm thấy đã khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Tuy vẫn còn chút mệt mỏi nhưng có vẻ cơn sốt đã hạ, cảm giác chóng mặt nhức đầu cũng lùi xa. Nhẹ quay người sang phải, cậu mỉm cười khi thấy Yunho vẫn đang say ngủ, tay vòng ôm lấy cậu như thể gia sư của nó là cái gối ôm.
Thò tay với qua người Yunho để lấy chiếc điện thoại, Jaejoong hết hồn nhận ra đã gần bảy giờ. Cậu nghĩ mình cần lay Yunho dậy đi học nhưng lại nhớ đến việc nó cấm không cho ai chạm vào khi đang ngủ. Chỉ là…
Chỉ là…
Chẳng phải đêm qua Yunho đã nói đó sao?
Nếu là Jaejoong thì được.
Nghĩ đến đây, cậu bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Nhẹ rướn người hôn lên gò má phính của Yunho, Jaejoong hy vọng thằng nhóc vẫn đang ngủ say và không hay biết gì hành động đáng xấu hổ vừa rồi của cậu.
“Sáng rồi, dậy đi học, Yunho ah…”
Yunho khẽ nhăn trán và cựa quậy một chút, có vẻ như chẳng muốn dậy. Nhưng chỉ ít giây sau, nó mở mắt, bình thản và nhẹ nhàng. Như thể người vừa gào thét 4 hôm trước là một kẻ hoàn toàn khác.
“Chào buổi sáng, Yunho.” – Jaejoong dịu dàng nói.
Yunho vẫn không thèm đáp như thường lệ. Thay vào đó, nó chồm người hôn lên trán cậu rồi nhếch cười. Nụ hôn này dĩ nhiên lâu gấp 4 lần nụ hôn trộm vừa nãy của Jaejoong.
“Đã nói dòng họ Jung chỉ thích chào buổi sáng vậy thôi.”
Khi Yunho thay đồng phục và quay trở lại phòng thì Jaejoong cũng mặc quần áo xong. Bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của nó, cậu cười trừ:
“Hôm nay có tiết quan trọng, phải đi học.” – Jaejoong với tay lấy chiếc ba lô của mình. – “Tôi cũng khỏe hơn nhiều rồi.”
“Ừ, thì đã hạ sốt nhưng nhìn mặt chẳng thấy gì là khỏe lên cả.” – Yunho phẩy tay. –“Ở nhà đi.”
“Sao cậu biết tôi đã hạ sốt?” – Jaejoong hỏi rồi lập tức cảm thấy mình vừa thốt ra một câu quá ngu ngốc. Quả nhiên, chộp ngay lấy cơ hội này, Yunho lập tức mọc đuôi cáo phe phẩy và cười ngây thơ:
“Tôi - mà - không - biết - thì - mới - lạ - đó, hyung.”
@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@
“Yah, Jaejoong, hôm nay đi học lại rồi hả?”
“Ừm ừm.”
“Thế hết sốt hẳn chưa đấy?”
“Yunho bảo hạ sốt rồi.”
“Yunho bảo? Sao nó biết? Nó cặp nhiệt cho cậu à?”
“Không.”
“Thế nó sờ trán cậu?”
“Cũng không.”
“Vậy chứ sao nó biết?”
“Không nói được đâu.”
“Thôi rồi. Không nói cũng biết. Vì nó hôn cậu chứ gì? Màn cặp nhiệt bằng môi này mới thấy lần đầu đó nha. Hankyung à, chúng ta phải học hỏi mới được.”
“AAAAAAAAA!!”
@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@
Lần này, Jaejoong lại kết thúc màn tưởng tượng của mình bằng một tiếng thét. Cậu đeo ba lô lên vai rồi lầm lũi đi khỏi phòng mặc cho con cáo – Yunho nãy giờ lo đứng đó phe phẩy đuôi nên đuổi theo không kịp. Nói cho chính xác là vì nó bị bất ngờ bởi thái độ phớt lờ của Jaejoong.
“Này, đi đâu đó?” – Yunho thét lên. –“Đã bảo ở nhà mà. Hôm nay anh ăn gì mà dám cãi lời tôi vậy, Kim Jaejoong??? Yah!!!”
***************************
Rốt cuộc Yunho vẫn phải nhượng bộ tay gia sư bướng bỉnh. Nó đành gọi Kumiko đến chở cả hai đi học.
“Hôm qua không có gì khó hiểu thật chứ, Yunho?” – Kiểm tra tập vở cho Yunho trên xe, Jaejoong hỏi.
“Dĩ nhiên.” – Nó sẵng giọng.
“Vậy tối nay tôi sẽ kèm lại nhé. Để mất một buổi dạy rồi.” – Jaejoong lo lắng nói.
“Mặc xác anh.” – Yunho vẫn còn giận chuyện Jaejoong làm lơ nó lúc nãy.
Jaejoong quá biết tính cách này của Yunho nên không thèm chấp, cậu mỉm cười rồi im lặng mãi cho đến khi cổng trường đại học đã hiện ra trước mắt.
“Tạm biệt Yunho.” – Jaejoong nghiêng người nhìn vào cửa kính.
Yunho không thèm đáp, nó chỉ giơ ngón tay trỏ rồi lừ mắt nhìn Jaejoong.
“Hiểu rồi. 1 giờ phải không?” – Cậu đáp và quay lưng đi vào trường khi chiếc Mercedes chỉ còn là một chấm màu đen ở cuối phố.
***************************
Giờ giải lao…
Hankyung, Heechul và Siwon vây lấy Jaejoong khi tiếng chuông tan tiết vừa vang. Cậu ngồi giữa ba người bạn, đầu gục xuống hai cánh tay khoanh lại đặt trước bàn.
“Hôm nay có người được Mercedes đưa đến trường.” – Heechul mở đầu trước bằng giọng tinh quái.
“Người đó nhìn vào kính xe và vẫy tay…” – Siwon nghiêm giọng.
“Gương mặt thì hạnh phúc.” – Heechul tiếp lời.
“Cả lớp đang đồn ầm lên về cậu rồi, Jaejoong ah.”
“Cả trường ấy chứ.”
Mặc cho hai người bạn kẻ tung người hứng, Jaejoong vẫn chẳng buồn ngước mặt lên.
“Jaejoong ah…” – Hankyung vốn định hùa theo Siwon và Heechul trêu chọc nhưng nhìn thấy bộ dạng không còn sức sống của Jaejoong, anh đành hỏi. –“Cậu đã bớt sốt chưa mà đi học đấy?”
Nghe đến đây thì “kịch bản” kinh hoàng lúc sáng hiện lên rõ mồn một làm Jaejoong hoảng hồn bật dậy. Cậu xua tay:
“Bớt sốt rồi. Mình đo bằng cặp nhiệt độ đàng hoàng.”
“Thì dĩ nhiên cậu đo bằng cặp nhiệt. Chứ còn có thể đo bằng gì khác à?” – Hankyung, không biết vô tình hay cố ý, chỉ toàn nói ra những lời hướng câu chuyện về đúng kịch bản sáng nay.
“Thôi nào, Hankyung…” – Heechul cười thâm ý. –“Sao lại cứ làm khó Jaejoong như thế?” – Vừa nói, anh vừa xoay Hankyung lại và hôn phớt người yêu mình.
Siwon liếc cả hai rồi làm động tác như mắc ói còn Jaejoong vẫn mở mắt nhìn họ chằm chằm. Chốc lát sau, khi cả hai đã dứt nhau ra, cậu liền hỏi:
“Tại sao hai cậu lại hôn nhau vậy?”
Giờ thì đến lượt Heechul mở to mắt nhìn lại Jaejoong như thể cậu là người ngoài hành tinh:
“Hôm nay cậu bị ốm quá hóa điên rồi à? Dĩ nhiên là vì yêu.”
“À không…” – Jaejoong cũng nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình quá ngớ ngẩn. Cậu tặc lưỡi. –“Ý mình là có khi nào không yêu mà vẫn hôn không?”
“Không yêu mà vẫn hôn?” – Hankyung vừa lặp lại vừa sờ trán bạn mình. –“Hình như cậu ốm nặng thật rồi, Jaejoong ah.”
“Có chứ.” – Siwon cau mày, dường như đang xem câu hỏi vớ vẩn của Jaejoong là một “vấn đề nghiêm túc”.
“Là sao hả, Siwon?” - Hankyung và Jaejoong đồng thanh.
“Đó là khi kẻ ấy là một tên đểu, hôn chỉ để tán tỉnh thôi.” – Siwon nhún vai.
“Không phải!!” – Jaejoong gắt lên.
“Vậy thì kẻ đó… giống mình. Chỉ thích ôm hôn người khác mà chẳng có lý do gì.”
“Tuyệt đối không phải thứ bệnh Skinship giống cậu đâu.” – Jaejoong lạnh lùng nói. – “Còn trường hợp nào khác không?”
“Hết rồi.” – Hơi quạu vì thấy Jaejoong gạt phắc “ý tưởng” của mình, Siwon cộc lốc đáp.
“Cũng không hẳn…” – Bây giờ thì đến lượt Heechul cau mày suy nghĩ và Hankyung và Jaejoong lại cùng nhau hướng mắt về phía anh. – “Vẫn có một khả năng.”
“?”
“?”
“Đó là mỗi lần thấy tớ nói nhiều quá…” – Heechul vừa nói vừa cười ngọt ngào. – “Hankyung lại khóa miệng tớ bằng một nụ hôn.”
Nghe đến đây, cả ba người còn lại đồng loạt đỏ mặt. Riêng Jaejoong, sau khi hết ngượng ngập thì thở hắt ra.
Lúc đó mình cũng nói nhiều. Thậm chí còn khóc. Có khi nào Yunho làm vậy cũng để “khóa miệng” không nhỉ?
“Mình cần đi rửa mặt một chút.” – Vừa nói, Jaejoong vừa đứng dậy.
“Ê ê.” – Ba người bạn của cậu la ầm lên nhưng Jaejoong đã khuất sau cánh cửa lớp. –“Âm mưu trốn tránh tụi này phải không? Vừa định hỏi vì sao cậu lại nghĩ ra vấn đề kỳ quái ấy để hỏi bọn tớ. Jaejoong ah!!!!! Jaejoong!!”
Dĩ nhiên là Jaejoong chuồn ra khỏi lớp nhanh như có thể dù cậu biết sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi ba người bọn họ. Còn hai tiết nữa mới hết giờ học và mọi thứ đồ đạc vẫn để lại trong lớp.
Mình tiêu là cái chắc. – Jaejoong đau khổ nghĩ khi vốc nước lên mặt. Cảm giác mát lạnh tách cậu khỏi những cơn mệt mỏi và buồn ngủ nãy giờ. – Sao tự nhiên lại đi hỏi ngu ngốc quá.
Ba người họ sẽ tra khảo cho đến khi nào mình khai thì thôi… Rồi mình sẽ nói sao về chuyện mình và Yunho… đã hôn nhau?????
Đúng là chết chắc.
Nhưng dường như đã thành lệ, mỗi khi Jaejoong nghĩ mình sắp chết chắc thì hóa ra lại không. Có một chuyện đã xảy ra, tình cờ giúp cậu thoát khỏi sự truy vấn của nhóm Heechul. Chỉ là… nếu được phép chọn lựa, Jaejoong thà bị bọn bạn bắt khai hết còn hơn đối mặt với “thứ” đang chặn cậu trước cửa toilet. Dĩ nhiên!!
“Ohaio, người đẹp.”
Mở cửa, đập vào mắt Jaejoong bấy giờ là một nụ cười nhăn nhở. Nụ cười của hắn càng trở nên thô thiển hơn khi chỗ lẽ ra phải là 4 cái răng cửa nay được thay 4 mảnh kim loại vàng chóe.
Gã Katsuya.
Jaejoong nhanh như cắt lùi vào trong và chốt cửa toilet. Cậu hành động trước khi kịp suy nghĩ bất cứ điều gì. Sau khi cửa đã khóa, Jaejoong luống cuống tìm cách chặn thêm bằng những cây lau nhà dựng gần đó, tim đập thình thịch theo mỗi nhịp phá cửa của bọn bên ngoài và những cử động gấp gáp của bản thân. Lùi sát vào tường, Jaejoong lúc này mới có thời gian để thở và suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra.
Gã người Nhật biến thái đến tận trường tìm cậu. Hắn cố tình theo cậu đến đây và bấy giờ đang chặn trước cửa một toilet trong góc khuất, vắng người. Theo sau gã còn có 5,6 tên thuộc hạ, nhìn kẻ nào kẻ nấy dữ dằn như sắp bẻ cổ, vặn xương cậu đến nơi.
Thật ra hắn muốn gì đây??? Trả thù vì Yunho đã đánh hắn chăng? Hay tệ hơn… muốn bắt mình để uy hiếp cậu ấy?
Điện thoại! – Jaejoong gào lên trong ý nghĩ. Cậu thò tay vào túi quần và tái mặt khi thấy nó rỗng không. Cho tay vào túi sau lưng. Cũng chẳng có. Rồi Jaejoong tuyệt vọng nhớ ra việc đã lấy điện thoại ra xem giờ và để quên trên bàn học.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Theo sau mỗi câu hỏi trong lòng cậu là một nhịp đá cửa của những tên người Nhật thô thiển. Cánh cửa rung lên bần bật, chốt đã bung, những cây lau nhà bằng gỗ sắp nứt toác.
ẦM! ẦM! ẦM!
“Người đẹp tưởng làm thế này là có thể thoát à?” – Giọng gã Katsuya vọng vào từ bên ngoài. Phụ họa là tràng cười khả ố của những tên thuộc hạ.
Thoát?
Rốt cuộc thì đúng là không thể thoát được rồi.
Jaejoong nhìn chằm chằm vào những cây lau nhà, thứ duy nhất chặn giữa đám người kia và cậu. Mỗi khi cây gỗ thêm một vết nứt, những nỗi lo lắng, tuyệt vọng lẫn sợ hãi trong lòng cậu dần tan. Rồi lúc nó sắp gãy lìa, Jaejoong tiến đến vài bước, tháo kính và nhúng đầu vào bồn rửa. Vài giây sau, cậu ngẩng dậy, vuốt ngược tóc lên.
Bây giờ mình là đại tỷ. Nếu không thể thoát thì phải đối đầu thôi.
***************************
Jaejoong đứng nhích qua một bên, tránh cánh cửa vừa bị bọn Katsuya thô bạo đá bật tung vào trong. Gã cùng nhóm thuộc hạ khinh khỉnh bước qua cánh cửa đổ, nhìn cậu rồi nở nụ cười:
“Sao lại thay đổi hình dáng thế kia? Như lúc nãy ngây thơ, ngoan hiền, nhìn thích hơn.”
“…”
“Có biết vì sao ta lại tìm đến đây không?” – Gã Katsuya nhếch mép.
“…”
“Không biết thật à?” – Chẳng buồn quan tâm đến thái độ im lìm của Jaejoong, gã nói tiếp, giọng càng lúc càng lên cao. - “Là vì những cái này đây.” – Vừa nói, gã người Nhật vừa chỉ vào những chiếc răng kim loại màu vàng đang tỏa ra thứ sánh sáng méo mó trong vòm miệng.
“Thật không ngờ Jung Yunho lại dám đánh cậu chủ gãy răng.” – Một trong những tên thuộc hạ lên tiếng.
“Ngu xuẩn.” – Kẻ khác tiếp lời. –“Nếu là vì đại tỷ thật thì còn có thể hiểu. Đằng này… chỉ là một thằng… .”
“Thằng gì?” - Jaejoong nhếch mép, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh tanh.
Gã Katsuya bấy giờ tiến đến gần Jaejoong, nhìn cậu và dùng tay vuốt lên không khí.
“Chịu mở miệng rồi à?”
“Tôi không câm.”
“Đừng làm ra vẻ danh giá.” – Gã Katsuya vờ nổi giận. –“Mày tưởng tụi tao không biết gì sao, Kim Jaejoong.”
Đôi mày Jaejoong hơi nhướn lên khi nghe gã gọi họ tên mình ra nhưng cậu vẫn giữ im lặng, chờ đợi màn kịch tiếp diễn.
“Tụi tao đã điều tra kỹ rồi. Chỉ bốn ngày trước, mày vẫn còn làm việc ở tiệm thức ăn nhanh S.M cách đây vài dãy phố. Sau đó thì vào nhà họ Jung làm gia sư cho Jung Yunho. Hoàn toàn không phải đại tỷ gì cả. Hai tên bảo vệ bị tụi tao đánh chết ngất ở ngoài cổng trường cũng đã nói như vậy.”
Tay thuộc hạ lúc nãy lấy từ túi áo một mảnh giấy nhỏ và bắt đầu đọc:
“Kim Jaejoong, 18 tuổi, sinh viên năm nhất đại học Ngoại Ngữ Seoul, khoa Nhật ngữ, quê quán Chungnam…”
“Ở Hàn Quốc…” – Gã Katsuya phẩy tay ra hiệu cho đàn em ngưng đọc. –“… call boy cũng có học thức nhỉ? Hèn gì lại làm ta chú ý đến vậy.”
Vừa nói gã vừa tiến đến gần hơn và sờ nhẹ vào mặt Jaejoong. Cậu giận dữ gạt phắt tay gã ra và nói như quát:
“Tôi sẽ la lên và báo cảnh sát đấy. Tránh ra!!”
“Cứ thử la lên đi, Jaejoong.” – Gã cười khẩy. –“Nếu nghe thì hẳn họ đã nghe từ lúc bọn tao phá cửa rồi. Và nếu có nghe đi nữa… cũng sẽ nghĩ là một vụ bắt nạt học đường bình thường thôi.”
“…”
“Còn báo cảnh sát… Mày có bằng chứng à? Có ai thấy tụi tao làm gì mày không? Mà nhắc đến báo cảnh sát mới nhớ…” – Nụ cười của gã Katsuya hằn thêm sắc thù hận. –“… hôm Jung Yunho gây thương tích cho tao ở quán ăn, có vô số người đã chứng kiến. Nếu ra đồn cảnh sát, kẻ nào sẽ bị tống vào tù, mày hiểu hơn ai hết đấy, Kim Jaejoong.”
“Đại ca, đại ca.” – Tên đàn em khều khều vai gã.
“Gì?”
“Jung Yunho mới 15 tuổi. Nó bị tống vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên hư hỏng thôi. Không đến nỗi vào tù đâu.”
“Ai cần mày nhắc nhở?” - Gã Katsuya trừng mắt và tay thuộc hạ sợ hãi lùi về, lúi cúi nấp sau lưng một tên khác.
Riêng Jaejoong vẫn cau mày lo lắng. Đối với cậu, trại giáo dưỡng hay nhà tù cũng như nhau. Đó đều là những nơi không dành cho Yunho. Jaejoong nhất định không để những tên hèn mạt này làm điều đó với đứa học trò bướng bỉnh của cậu.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Cuối cùng cũng có chút biết điều rồi đấy.” – Gã Katsuya cười ngọt ngào rồi đưa tay vuốt từ má xuống cổ Jaejoong. Lần này cậu không lùi lại, chỉ nhắm mắt và khẽ rùng mình. – “Hóa ra Jung Yunho quan trọng nhỉ, nó cho mày nhiều tiền lắm à?”
“Nói mau lên, MUỐN GÌ?” – Jaejoong gằn từng tiếng. Cậu mở mắt ra và nhìn chằm chằm và gã Katsuya, đáy mắt vằn lên những tia tức giận.
“Bình tĩnh nào, người đẹp.” – Gã buông tay trái khỏi mặt cậu, thay vào đó dùng tay còn lại luồn qua hông và vuốt xuống mông. –“Như đã nói, một đêm thôi. Cái giá quá hời để tao bỏ qua chuyện này cho Jung Yunho.”
“…”
“Nói đi Jaejoong.”
“Đồng ý
hay là
không?”
…
…
…
“Không - đồng - ý.” – Jaejoong thản nhiên đáp. Cậu lạnh lùng gạt tay gã ra khỏi người mình.- “Tôi không phải là call boy.”
Gã người Nhật và đám thuộc hạ không có vẻ gì bất ngờ trước quyết định của Jaejoong. Chúng nhìn nhau cười hềnh hệch.
“Vậy thì Yunho sẽ…”
“Cũng không luôn.” – Jaejoong lạnh lùng cắt ngang câu nói của chúng. – “Tôi không cho rằng các người dám làm như vậy! Các người thật sự không biết Jung Yunho là con của ai sao?”
***************************
Jaejoong đã từng nói với Bear Jung: có những thứ không thể lựa chọn. Như ông không bao giờ quyết định được sẽ giữ lại mạng sống của ai trong hai mẹ con Yunho năm ấy. Bây giờ, gã người Nhật khốn kiếp đang bắt Jaejoong chọn giữa việc hoặc tống Yunho vào trại giáo dưỡng hoặc hủy đi nhân cách của cậu. Dĩ nhiên, đây cũng là một trong những chuyện không thể chọn một trong hai.
Nhưng đối với Kim Jaejoong mà nói, cái rủi có vẻ như luôn song hành với điều may. Việc chúng ép cậu quyết định đã giúp Jaejoong nhớ đến một mấu chốt quan trọng – vô cùng quan trọng trong chuyện này.
Bear Jung.
“Ở Hàn Quốc, với thế lực của Bear Jung, các người nghĩ ông ta sẽ làm gì nếu biết các người đụng đến Jung Yunho?” – Nhìn vẻ mặt cau có của bọn Katsuya, Jaejoong hiểu mình đã đi đúng hướng.
“Tốt nhất là hãy quên chuyện này đi và biến khỏi đây.” – Gom hết can đảm, cậu quát lên với chúng. Dù trong tận thâm tâm, Jaejoong thật ra chẳng hiểu “thế lực của Bear Jung” ở Đại Hàn Dân Quốc này là đến đâu
Khí thế ban nãy của bọn Katsuya xẹp đi nhanh chóng. Cái tên Bear Jung xóa sạch những nét tự tin đến ngạo mạn trên gương mặt chúng, hằn lên những gương mặt ấy các nếp nhăn xoăn tít giữa đôi mày. Có lẽ chúng đang đấu tranh dữ dội để quyết định: bỏ qua hay không.
Cuối cùng, gã Katsuya cất tiếng:
“Thôi được rồi, coi như ta bỏ qua chuyện của Jung Yunho…”
Lại còn không à? - Jaejoong không kiềm được việc cắn môi mừng rỡ.
“… nhưng bù lại…” – Vừa nói, gã vừa lấy ra từ túi một con dao xếp và tàn độc áp nó vào má Jaejoong. –“… chỉ nhẹ nhàng trả thù… bằng cách để lại cho call boy của nó vài vết cắt kỷ niệm thôi.”
Cái lạnh từ kim loại làm đông cứng nụ cười trên môi Jaejoong. Nhuệ khí ngút trời lúc nãy của cậu thoáng chốc vụt tiêu tan. Jaejoong biết, gã Katsuya không đùa. Trong mắt hắn bấy giờ chẳng còn những tia bỡn cợt hay ham muốn. Ngay lúc này, Jaejoong chỉ nhìn thấy niềm khoái trá của việc trả thù đang dâng lên. Cậu không phủ nhận… mình đang sợ hãi. Nỗi sợ xâm chiếm đến từng giác quan của Jaejoong, làm các đầu ngón tay cậu lạnh toát, đầu óc như bị rỗng ra.
Thứ duy nhất Jaejoong có thể nghĩ đến là Yunho. Dù quá hão huyền, nhưng cậu thật lòng đã khao khát trong giây phút ấy, vô vùng khao khát. Giá như Yunho có ở đây.
Yunho ah, cứu tôi với!