8:41 PM
0
* Author: Ú aka NhoctiniMyfuta
* Rating: K
* Pairing: KyuMin
* Disclaimer: (Nói điều này không biết bao nhiu lần =_=! )Họ không phải là của Au và mình viết fic chỉ để xả stress và là sở thích của mình chứ không vì mục đích lợi nhuận
* Category: General
* Summary:
Ngày mưa, chúng ta đã gặp nhau.

Ngày mưa, chúng ta đã xa nhau.

Và…còn một ngày mưa nữa, cùng bắt đầu hay kết thúc?
* Status: On going


RAIN DAY, I’LL FIND YOU.




PART 1:


~~~Lee SungMin~~~

Tiết thu, những đám mây trắng trôi lững lờ. Chốc lát, những cơn gió đầu mùa thổi tung đám hoa rẽ quạt nằm dưới đất, mặc chúng cuốn vào gió mà trôi dạt đến chân trời nào.


Lại một đợt hoa nữa rơi xuống, vương hết lên cả mái tóc và chiếc áo bạc màu.




Mưa?


Phải! Là mưa rẽ quạt.
.
.
.
Tôi gặp cậu ấy trong một buổi chiều mưa chuyển mùa. Cái tiết trời thoảng lạnh của mùa thu khiến con người ta cảm thấy cô độc. Buổi chiều mưa ấy, sau khi lang thang bên ngoài cánh đồng hoa, trời mưa khiến tôi chẳng kịp về đến nhà. Và...có lẽ cậu ấy cũng thế.


Lúc đó, tôi vội vàng chạy thật nhanh để kịp đứng dưới mái hiên nhỏ trước khi mưa đổ ập. Làn mưa trắng xóa, che khuất hết cả tầm nhìn của con người. Màu trắng lúc đó buồn và cô đơn lắm, cả dữ dội nữa.


Mưa, che lấp đi cái bóng người cao gầy đang chạy vội vã đến cái mái hiên tôi đang đứng trú. Cậu ấy, khi đến, thấy tôi thì chẳng nói gì nhưng lại nở một nụ cười. Nụ cười đơn giản, bình dị và cũng đã khắc sâu trong kí ức tôi.


Mưa nhỏ hạt, nhưng vẫn chưa ngớt hẳn. Tôi vẫn ép mình chờ đợi trong mái hiên nhỏ, trong khi người bên cạnh lao thẳng vào màn mưa đó...



Mưa mang cậu ấy đến và cũng đã để cho cậu ấy đi...

*************

Cùng một quyển sách thú vị và li cacao ấm, tôi bình thảng thả trôi thời gian của mình trước hiên nhà.


Vài chú nhóc cùng nhau chơi bóng trên vỉa hè nhỏ, một cảnh tượng dịu dàng và hài hòa lắm, trông có vẻ chẳng giống mùa thu chút nào.


Trái bóng lăn từ từ ra giữa đường, vì chẳng đông xe cộ cho lắm, bọn trẻ bắt đầu đùn đẩy nhau ra nhặt bóng.


Một chiếc mô-tô lao tới, chạy nhanh lắm, lao về phía cậu bé mà như chẳng biết gì...


Và lại là cậu ấy...


Cái con người dong dỏng cao đó, vội vã chạy lại...


Cả hai gần như thoát khỏi lưỡi hái của tử thần trong gang tất, chỉ gang tất thôi. Nếu chậm hơn, có lẽ...


Tôi vội vã chạy đến bên cậu ấy cùng cậu bé. Đứa bé vẫn chưa nhận thức được điều gì, chỉ òa khóc mà thôi. Rồi tôi đưa cậu nhóc vào nhà mình, không quên mời luôn cậu ấy vào. Đứa bé thì không sao, chỉ là quá hoảng sợ, nhưng vết thương trên tay cậu ấy thì chẳng ổn chút nào, vết thương sâu và không ngừng chảy máu.


Thuốc sát trùng và băng trắng.


Chắc hẳn là đau lắm, vì vần trán của cậu ấy không ngừng nhăn lại mỗi khi tay tiếp xúc với thuốc sát trùng. Thế mà, tại sao cậu ấy vẫn cứ cười nhỉ?


Rồi trái tim tôi bắt đầu nghẹn lại, tạo cảm giác khó thở. Tôi cũng đã từng đứng ở vị trí cậu bé đó nhưng lại chẳng được may mắn như thế. Việc sống đến lúc này là một kì tích. Là một kì tích thật sự...
.
.
.
.
.
Tôi và cậu ấy bắt đầu gặp và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Hóa ra, tìm một điểm chung giữa cả hai là không hề có, chỉ cần thời gian để tìm hiểu nhau mà thôi.


Một buổi chiều, cậu ấy rủ tôi cùng ra ngoài bãi đất trống dọc theo con sông ngay bên cạnh cánh đồng hoa mà tôi đến thăm dạo nọ. Cậu ấy trồng toàn là những loại rau thường ăn hàng ngày, loại nào cũng điều xanh mướt hết cả.


Cậu ấy bắt đầu vào việc chăm sóc những búp non trổ mầm, bận rộn với việc nhổ cỏ trong đám rau xanh tươi ấy cùng với việc xách nước để tưới rau nữa. Rồi, cậu ấy mở lời với tôi có thể giúp cậu ấy với công việc này không?


Nhưng rồi, tôi từ chối. Và có vẻ như, cậu ấy rất ngạc nhiên vì điều đó. Chắc hẳn rồi, ngạc nhiên vì một đứa con trai…


Và cũng có rất nhiều lần ngạc nhiên khác nữa. Ngạc nhiên vì những lần tôi ngỏ ý muốn về nhà sớm khi đang cùng cậu ấy dạo chơi trên cánh đồng hoa chỉ vì ngày hôm đó quá nắng. Hay ngạc nhiên lúc tôi từ chối những buổi đi bắt đom đóm chỉ vì trận mưa tầm tã lúc đó đã tạnh từ đời thuở nào. Ai đời lại có một đứa con trai lại sợ mưa gió như tôi cơ chứ.


Một buổi tối muộn với trận mưa kéo dài, chuông cửa nhà tôi kêu lên. Trước cánh cửa lúc này là một Jo KyuHyun với bộ quần áo ướt đẫm mà tôi thấy khi ngày đầu gặp mặt, rồi cậu ấy chìa cái bao ni-long bọc kín cho tôi. Dặn thật kĩ là sáng ngày mai mới được mở nó ra, bỏ qua lời mời vào nhà của tôi, cậu ấy một lần nữa để lại trong kí ức tôi một nụ cười rồi quay lưng bước đi.



*************

Sáng.


Từng ánh nắng nhỏ cố gắng len lỏi qua khung cửa sổ rồi chui vào, lùng sục mọi ngóc ngách trong căn phòng nhỏ. Dần sưởi ấm hết thảy mọi thứ sau màn mưa lạnh giá của ngày hôm qua.


Tỉnh giấc cũng chỉ vì những tia nắng nhỏ đó và đồng thời, chúng cũng nhắc tôi về món quà đêm hôm qua của KyuHyun.


Là một chiếc móc khóa với bông hoa rẽ quạt và…


“Có lẽ hơi đường đột một chút, nhưng tớ phải đi, SungMin à. Chắc cậu còn nhớ về người bố mà tớ thường kể với cậu phải không? Tớ, phải đi tìm ông ấy. Mẹ mất, tớ không cho phép mình tha thứ cho những lỗi lầm mà ông ấy đã gây ra, cho những tổn thương mà mẹ tớ phải chịu đựng.

Tớ đi, không biết có thể gặp lại cậu hay không, nhưng biết làm sao được tớ chẳng còn một lựa chọn nào khác cả. Món quà sinh nhật sớm dành cho cậu nhé. Không biết đến bao giờ, nhưng hẹn gặp lại cậu…”


“Hẹn gặp lại” cơ đấy. Nực cười quá, phải không?


Không biết, khi viết những dòng chữ này, cảm xúc của cậu ấy như thế nào nhỉ? Và bây giờ, tại sao khi đọc những dòng chữ này, tôi bỗng thấy mình trở nên trống rỗng.


Thứ gì đó nóng ấm khẽ lăn dài trên gò má, mằn mặn.


Khóc? Làm gì có chứ, tại sao tôi lại phải khóc chỉ vì một con người xa lạ?


Ừ, chỉ là một người xa lạ thôi mà.


Hoa rẽ quạt chẳng có mùi thơm đâu. Hoặc chăng, cũng có thể là có nhưng nó lại đánh mất mùi thơm đó chỉ vì lo lắng tránh mình ra khỏi những cơn mưa nặng hạt kia. Thời gian trôi, mùi hương hết, cánh hoa cũng tàn.


Hoa rẽ quạt có màu vàng, rồi khi chạm đất, nó trở mình mặc một chiếc áo nhạt màu hơn. Phải chăng nó quá yếu đuối đến nỗi không bảo vệ được chính mình? Màu vàng nhạt khiến con người cảm thấy mệt mỏi và ưu tư, có chút mong đợi và thất vọng…


Gió ơi…


Hãy thổi nhanh lên nhé!





~~~Jo KyuHyun~~~

Tôi gặp cậu ấy trong một buổi chiều mưa nặng hạt, cái ánh mắt buồn nhìn vào làn mưa khiến tôi chú ý và quan tâm. Rồi một lần nữa, vô tình hay do sự cố ý sắp đặt của số phận, tôi lại gặp cậu ấy.


Gặp lại cậu ấy khi tôi vô tình giúp đỡ một cậu bé thoát khỏi nguy hiểm. Nghĩ lại về mình lúc đó, tôi chắc hẳn rằng là bộ dạng mình lúc đó chắc nực cười lắm. Nhưng, có vẻ như, sự việc tôi tưởng chừng là nực cười đó lại để cho cậu ấy một ấn tượng thì phải. Chỉ là…tôi cảm thấy thế thôi.
.
.
.
Tôi ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy một đứa con trai nào lại sợ mưa gió như cậu ấy, lần đầu tiên cảm thấy giận dữ và xấu hổ thay cho một đứa con trai, và cũng là lần đầu tiên tôi ngẩn ngơ như phỗng để nhìn một người con trai đang ngắm một cánh đồng hoa bát ngát.


Và tôi nghĩ, hình như…cậu ấy là người sở hữu nhiều “lần đầu tiên” nhất của tôi thì phải.



*************

Ta bắt đầu cuộc sống bằng những dòng sữa ngọt ngào của mẹ…


Cho đến khi vô tình chạm vào cốc cafe của bố thì lại cảm thấy đắng cho dù không biết đã cho thêm bao nhiêu đường vào trong đó…


Vậy…khi pha trộn giữa vị ngọt của sữa và vị đắng của cafe lại thì sao?


Tôi bắt đầu thử…


Cái vị đắng dần lan tỏa trong vòm miệng rồi lại dần cảm nhận được vị ngọt…


Rồi có lần, tôi thử uống một li cafe đen như bố. Nó quá đắng, khiến tôi phải nhăn mặt. Lúc đó, mẹ sẽ ở bên tôi, mỉm cười dịu dàng.


Bố đi, tôi học thói quen uống café sữa…


Mẹ mất, tôi học cách tránh xa vị ngọt đó…


Vào ngày hôm ấy, mưa rất to. Tôi lại một lần nữa thử cái vị đắng của café.


Li café nóng, không sữa, không đường…chỉ có duy nhất vị café thôi.


Nhưng rồi tôi chẳng cảm thấy gì nữa cả, nhạt nhẽo, quá đỗi bình thường…


Cũng có lẽ, cuộc đời này của tôi đã nhận lấy vị đắng nhiều rồi, bây giờ, mùi vị đó không còn quá xa lạ với tôi nữa…



*************

Cậu ấy đem đến cho tôi một cốc cacao ấm nóng, nó không đắng như café nhưng cũng không ngọt như sữa. Một vị thanh thanh, ấm áp…
.
.
.
Vào ngày mẹ rời xa tôi, tôi đã xác định được việc mình cần làm ở hiện tại…


Ngày mẹ rời xa tôi, tôi đã rời xa cậu ấy.


Ngày người luôn quan tâm, yêu thương tôi ra đi cũng là ngày tôi rời xa người mình yêu…


Cái gì đã làm ra đều có trả báo và những đền đáp xứng đáng…


Và đời sẽ mãi đưa đẩy như thế, có vay có trả, cái gì đến sẽ đến.



END PART 1